Sống để hưởng thụ hay để cống hiến

Điều đáng quan tâm


Một công ty nọ chuyên sản xuất và kinh doanh thức ăn dành cho các chú cún. Như mọi lần, buổi họp tổng kết cuối năm diễn ra thật sôi động. Các trưởng phòng tranh nhau khen ngợi đội ngũ nhân viên của mình cũng như trình bày các kế hoạch quảng cáo và ý tưởng tiếp cận khách hàng độc đáo.
Cuối cùng, vị chủ tịch bước lên phát biểu kết thúc buổi họp.
Ông nói:
- Chúng ta đã nghe rất nhiều kế hoạch và chiến lược tuyệt vời để chuẩn bị cho năm mới từ tất cả các phòng ban. Tuy vậy, tôi chỉ có một thắc mắc nhỏ muốn nhờ các bạn giải đáp. Nếu chúng ta có chương trình quảng cáo độc đáo nhất, chiến lược tiếp thị tốt nhất, lực lượng kinh doanh tài ba nhất, vậy thì tại sao doanh số của chúng ta lại thấp nhất trong tất cả các công ty kinh doanh mặt hàng này?
Không khí buổi họp chùng xuống, cả căn phòng chìm trong im lặng. Cuối cùng, một giọng nói yếu ớt của ai đó từ cuối phòng cất lên.
"Vì các chú chó chẳng hề thích loại thức ăn mà chúng ta sản xuất ra!"
Để thành công trong việc kinh doanh bất kỳ mặt hàng nào, điều tiên quyết chính là chất lượng của sản phẩm.


Sống để hưởng thụ hay để cống hiến

Có anh chàng nọ làm việc tại ngân hàng. Hàng ngày, anh ta có nhiệm vụ đếm các tờ bạc rồi cột chúng lại theo xấp. Càng ngày, khát khao giàu có càng trở nên mãnh liệt trong anh.
Tuy nhiên, vì là người lương thiện nên anh không muốn làm giàu bằng cách bất chính. Cuối cùng, anh quyết định mua vé số và đợi chờ thần tài mỉm cười với mình. Anh thường đi chùa cúng vái và cầu nguyện để được trúng giải độc đắc. Anh ta chờ mãi nhưng buồn thay, ngay cả giải khuyến khích anh ta cũng chưa bao giờ trúng. Buồn cho thân phận, anh ta chỉ biết oán trách ông trời đã không nghe thấy lời nguyện cầu của mình.
Một sáng nọ, anh chàng thức dậy và quá đỗi kinh ngạc: Ngay trước cửa nhà anh có một bao tiền toàn mệnh giá 500 rupi. Vậy là chỉ qua một đêm, anh chàng đã trở thành triệu phú.
Vô cùng vui sướng, anh chàng lấy ra 500 rupi đưa cho vợ và bảo:
- Hôm nay chúng ta hãy ăn sáng thật sang. Em không cần nấu nướng gì đâu; hãy gọi nhà hàng mang thức ăn tới.
Trong khi vợ đi gọi điểm tâm, anh chàng ngồi xuống lấy giấy ra viết thư xin nghỉ việc. Thế nhưng hơn một giờ đồng hồ sau vợ anh mới trở về và báo rằng tất cả nhà hàng trong thành phố đều đã đóng cửa. Con trai anh - được giao nhiệm vụ mang thư xin nghỉ việc - cũng quay về và nói rằng cả giám đốc lẫn người trợ lý cùng tất cả nhân viên ở đó đều không đến sở làm ngày hôm ấy...
Tất cả mọi người trong thị trấn từ chủ nhà hàng cho đến giám đốc ngân hàng, trợ lý và toàn bộ nhân viên ngân hàng đều nhận được túi tiền đầy đồng 500 rupi giống như anh chàng nọ. Vì vậy, chẳng còn ai muốn làm việc nữa.
Ai cũng muốn được hưởng thụ nhiều hơn cống hiến. Điều này trở thành một trong những nguyên nhân khiến xã hội trì trệ.

 
---------------------------------------------------------------------------------------thanh Navigation (2 mục) ---------------------------------------------------------------------------------------thanh Navigation (2 mục)