tội lổi

Bạn bè cũng như tiền vậy ..
Có tờ thật ..
Có tờ giả ..
Có tờ lành ..
Có tờ rách ..
.
.
Chỉ tiếc là : Mình không phải máy
soi tiền nên
không thể biết được
Trong cuộc vui đâu biết ai là
BẠN . . .
Lúc hoạn nạn mới biết bạn là

----------------------------
Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...

Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:"Có dư đồng nào không con?". Tôi đáp: "Còn dư bốn ngàn ba ạ". Ba nói tiếp:"Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa". Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng..
----------------------------------

nhưng trong trái tim của hai ta, người kia luôn là hoàn mỹ nhất...

Chim trời và cá rơi vào biển tình sâu nặng, ngày lại ngày mãi miết ngắm nhìn nhau, bất luận là gió hay mưa giông, ý chí cũng không hề thay đổi. Cho đến một ngày, khi không thể chịu đựng nỗi thống khổ của những ngày tháng tương tư được nữa, chúng hy vọng có thể chạm được vào nhau, cho dù chỉ chạm được vào nhau một phần trăm giây đi chăng nữa, thì với chúng cũng là mãn nguyện rồi. Chúng liền hẹn rằng, vào lúc chim trời bay ngang trên mặt biển, cá sẽ dùng sức vọt người lên, hoàn thành ước nguyện được chạm vào nhau một phần trăm giây của hai đứa.

Chim trời tình cảm hưng phấn, là đôi cánh cánh sát mặt biển, chính vào thời khắc ngắn ngủi nhìn thấy mình chạm vào chim trời, cá dùng hết sức búng người lên.

Cá cuối cùng cũng vọt lên được khỏi mặt nước, đầu cá và chim trời cùng va vào nhau, cũng chính vào giây phút ngắn ngủi ấy, một phần trăm giây, bi kịch sảy ra, máu tuôn trên đầu chim trời, là vì cá bay vọt lên đâm vào mà máu chảy.

Chim trời chết rồi, lúc chết, trên mặt nó còn nở nụ cười, là vì cuối cùng nó cũng biết được cảm giác được chạm vào người mình yêu nhất, cũng chính là cái chết, mất đi tính mạng.

Kết cục như thế không biết với chúng mà nói có phải là hoàn mỹ.

Anh là chim trời em là cá

suốt đời này chẳng thể bên nhau

Ở nơi biển sâu em ngày đêm khẩn cầu

kiếp sau xin làm một cánh chim trời

Tìm anh khắp muôn nơi.
Trên thế giới, khoảng cách lớn nhất không phải là khoảng cánh giữa sự sống và cái chết, mà là tôi đứng trước mặt em mà em không biết tôi yêu em
----------------------------
Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.

Vậy ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để không phải sống trong sự tiếc nuối

--------------------------------
Có hai anh em sống trên tầng 80 của một chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng nhận ra thang máy của chung cư bị hư. Họ buộc phải leo bộ lên căn hộ của mình.

Sau khi vất vả lên đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau.

Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó cả hai cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước chân nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60.

Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi họ mới phát hiện đã để chìa khóa nhà trong túi xách lúc nãy để lại ở tầng 20.

Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta. Nhiều người sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé.

Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn chịu rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi. Chúng ta sống một cách năng nổ và có những ước mơ lớn.

Nhưng khi đến 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy không thỏa mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích.

Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình không còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong sự bình an, thanh thản. Chúng ta nghĩ không còn điều gì làm mình thất vọng nữa.

Và rồi chợt nhận ra rằng không thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được - những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.

Vậy ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để không phải sống trong sự tiếc nuối.
— với Tran Viet Anh và 48 người khác.
---------------------------
Đau nhất ko phải là bị ai đó từ bỏ.....

..... Mà là...

Từ bỏ 1 ai đó mà trong lòng vẫn rất yêu...

.
.
.
.
Ký ức giống như 1 vết thương!

Rồi nó sẽ lành theo năm tháng...

Nhưng...

Sẽ mãi mãi để lại 1 vết sẹo

Mà mỗi khi chạm vào....

Nó sẽ nhói đau !

----------------------------------
 
---------------------------------------------------------------------------------------thanh Navigation (2 mục) ---------------------------------------------------------------------------------------thanh Navigation (2 mục)